Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được. Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình. Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới.
Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục. Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi. Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử.
Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó. Thôi, đứng dậy xem tí đã. Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ.
Đúng là thân làm tội đời! Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp. Điều cốt yếu là họ dâng hiến được năng lực phù hợp của mình.
Như thể kéo một con vích lên bờ. Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ. Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè.
Điều khiển thanh niên, người lớn bằng các cuộc chơi, chất kích thích và tình dục. Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần. Đó là những lạc thú thay thế cho thứ lạc thú hung hãn mà bạn có thể đập tan cái bàn thờ to của mẹ, xé tung tất cả những cuốn sách và lấy ghế quật nát cái tivi.
Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn. Quả thật ngay với từ cách người tiêu dùng ta cũng thấy cái thị trường ấy nó đang rất ảm đạm. Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người.
Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết. Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé. Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn.
Không phải điệu cười chua chát. Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất. Đơn giản hơn, như hạt bụi bay khắp nhân gian, thành cái gì đó, rồi trở về với cát bụi, rồi lại thành hình, rồi lại tìm về chốn cũ… Nhưng mà trong cuộc phiêu lưu của nó, nó không đơn thuần gói gọn trong hai điều sinh-tử.
Xin lỗi nhé, buồn ơi. Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn. Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ.