Biết chỉ để biết mà thôi. Tôi sẽ còn góp thêm một vài gọng kiềm kẹp cho anh chết. Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới.
Không, tôi không cần biết. Bắt đầu nghe những tiếng động khác. Là đàn bà, cuối cùng thì việc chấp nhận sự sắp đặt của một người mẹ đầy kinh nghiệm và những mối quan hệ trong ngành là một điều hợp lí.
Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được. Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác. Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe.
Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú. Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào. Mặc kệ những ý nghĩ vừa mang nặng còn dồn ứ xếp hàng chờ được chui ra.
Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái. Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già. Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng.
Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực. Chúng tôi đi tiếp đến 2 phòng xông hơi khô ướt và 2 bể sục nóng lạnh. Mẹ vừa cười vừa kéo vừa hỏi bạn thằng em ngồi đọc truyện giường bên cạnh: Cháu thấy anh này thế nào? Bình thường ạ.
Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này). Và ta bị ức chế liên tục. Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc.
Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn. Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. Ta còn có thể cứu sống vợ ta.
Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát. Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình. Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì.
Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn. Bấm vào và bể bắt đầu sục, nước cuộn lên như trong siêu nước sôi. Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết.